Bất kỳ sự lãng phí nào cũng là đều hao phước đức của bạn. Nếu thiếu phước thì không thể sống lâu, không bệnh tật, giàu có, xinh đẹp và hiển vinh. Nếu phước báo đang trổ mà không chịu làm phước, tiêu xài hoang phí thì phước lành chắc chắn sẽ cạn kiệt và tai họa sẽ ập đến.
Những việc làm nhỏ nhặt tổn phước cần lưu ý
1. Sau khi sử dụng quạt, đèn điện xong, đứng dậy bỏ đi quên tắt. Không chỉ mất tỉnh giác, mà còn gây tổn phước.
2. Uống nước suối bỏ dở nửa chai. Nên mang về uống hết. Tránh quả báo bị đói khát về sau.
3. Xả rác nơi công cộng bắt người khác dọn dẹp. Không chỉ gây ô nhiễm môi trường, mà đời sau sẽ hầu những người dọn vệ sinh để trả nợ.
4. Cắm sạc điện thoại, máy tính xong, không rút chui cắm ra khỏi nguồn, lãng phí điện, tổn phước.
5. Ăn xong, đứng dậy rời đi, không tự dọn dẹp dù chẳng bận việc gì. Càng nhiều người phục vụ mình, phước đức mình càng suy giảm nhanh chóng. Thế nên đến chùa phải tập tự phục vụ và phụng sự chung.
6. Rót nước chấm quá nhiều, ăn không hết bỏ đi. Nên tận dụng để nêm thức ăn. Tránh chiêu cảm quả báo bị thiếu hụt tài sản trong tương lai, do lãng phí.
7. Lấy bánh trái trên bàn thờ Phật xuống ăn mà không hạ xuống một lượt. Hoặc để dĩa trái cây trống trơn cúng Phật. Tương lai sẽ mất hết tài lộc.
8. Nước dơ, bã trà có thể tận dụng để tưới và bón cây, không nên lãng phí.
9. Rửa rau, củ rớt xuống đất, không chịu lượm lên rửa sạch lại ăn.
10. Vứt bỏ những thứ còn khả năng sử dụng. Không chia sẻ cho người khác. Hoặc cúng dường, bố thí vật phẩm xấu, để dành cho phần tốt cho mình.
Khi vào chùa làm mười thì chỉ nên hưởng một. Đó là cách kiệm đức. Muốn tích phước thì người Phật tử phải tự tìm những việc làm công quả. Tâm đặt vào công phu. Không nên có thái độ “lánh nặng, tìm nhẹ”, “biếng nhác, cầu an” hay chỉ biết hưởng thụ.
Bất kỳ sự lãng phí nào cũng đều tiêu hao phước đức của mình. Nếu thiếu phước thì không thể sống lâu, không bệnh tật, giàu có, xinh đẹp và hiển vinh. Nếu phước báo đang trổ mà không chịu làm phước, tiêu xài hoang phí thì phước lành chắc chắn sẽ cạn kiệt và tai họa sẽ ập đến. Tâm tịnh là đức, lợi sanh là phước. Muốn có đủ phước đức cho mình thì phải tự thân nghiêm cẩn tu tập.