Không sát sanh là một trong năm giới quan trọng của người học Phật. Đức Phật khuyên chúng ta không được giết hại chúng sinh, từ con người đến thú vật bởi những lý do dưới đây.
Tôn trọng Phật tánh bình đẳng
Đức Phật dạy: Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh và đều có khả năng thành Phật. Vì chân tánh bình đẳng nên chúng ta không nên nghĩ Phật tánh ở người giá trị hơn ở vật, màu da này, giai cấp này, có giá trị hơn màu da kia, giai cấp kia. Cho nên giết hại chúng sinh là giết hại một Đức Phật tương lai.
Tôn trọng sự công bình
Tất cả các loài đều biết ham sống sợ chết, trừ khi lâm vào cảnh khốn cùng hoặc vì lý do quan trọng nào khác nên mới phải quyên sinh. Chúng ta coi mạng sống của mình là quý giá. Nếu ai đó cố gắng làm hại chúng ta, chúng ta sẽ dùng mọi cách để bảo vệ mình. Tại sao chúng ta lại dựa vào sức mạnh và trí thông minh của mình để giết hại những sinh vật yếu đuối và ngu ngốc để thỏa mãn cơn giận của mình hoặc để tìm kiếm một miếng ăn ngon? Việc mình không muốn lại đem ra đối xử với người khác hoặc loài khác thì đó là sự mất công bình. Vì vậy, nên lấy lòng mình suy lòng người, ngay cả với loài vật, chớ giết, chớ bảo giết.
Nuôi dưỡng lòng từ bi
Ðã là chúng sanh có tình thức thì loài nào cũng biết đau khổ, vui buồn. Một điều nhỏ nhặt như khi vấp ngã ta thấy đau đớn, trước cảnh tử biệt sanh ly ai cũng thương buồn. Vậy thì tại sao chúng ta lại nỡ làm cho người khác hay con vật trước khi chết phải rên siết trong lệ nóng, quằn quại trong máu và phải chịu nỗi thương tiếc đau buồn trong cảnh sanh ly tử biệt? Một chút đau đớn chính mình cũng khó mà chịu đựng được, lại gây ra vô số đau khổ cho chúng sanh, tức là không có lòng từ bi, không xứng đáng làm con Phật.
Tránh nhân quả xấu ác
Khi giết một người, chắc chắn chúng ta sẽ gây oán hận với gia đình quyến thuộc họ. Trong lúc yếu đuối, thân thích của nạn nhân chỉ biết ôm hận nhưng họ vẫn rình rập khắp nơi chờ cơ hội báo thù. Loài vật cũng vậy, nếu có thể trả thù được thì chúng sẽ không dung tha kẻ giết. Theo kinh Phật, người giết hại lâu ngày thì nghiệp sát càng nặng, sau khi chết sẽ đọa vào Địa-ngục, Ngạ-quỷ, Súc-sanh, chịu vô lượng sự khổ. Khi được thân người thì bị nhiều bệnh hoặc chết non. Vì thế, càng sát hại càng thêm nghiệp khổ, mãi xoay vần trong nẻo luân-hồi, không biết khi nào mới có thể thoát ra.